(YoonMin) (Oneshot) Anh, em, mèo con và Quidditch


Ngôi nhà nhỏ phía trên đỉnh đồi là nơi cư ngụ hiện tại của Min Yoongi- một tên thất bại- theo như chính chủ nhân nhận xét. Anh vẫy đũa một cách lười nhác về phía bụi cây rậm phía trước hiên nhà, con quỷ lùn trúng phép bay vọt lên cao rồi rơi xuống đâu đó chừng mười dặm. Yoongi lại chặc lưỡi, ước chi mình có thể ngồi lên cán chổi và bay vòng vèo thật cao như con quỷ lùn lúc nãy. Continue reading

[TR7] YoonMin] Hoa sữa


xao-long-hoa-sua-dau-thu

Min Yoongi rất ghét mùi hoa sữa, ghét đến độ mỗi sáng thà bỏ ra 20 phút để đi đường vòng đến trường thay vì đi thong dong 5 phút bằng con đường đối diện mà mỗi mùa hoa sữa đến lại ngập cái mùi ngai ngái ấy. Ghét đến độ những mùa hoa sữa không còn cũng theo thói quen mà đi đường cũ. Continue reading

(Oneshot) (YoonMin) Open your book, open your mind


12734011_1012379342159000_90905804211069370_n.jpg

Jimin ngồi nhàn rỗi vắt chân lên cửa sổ quán cafe mà ngắm người người qua lại đông đúc giữa tiết trời mưa tầm tã, nhưng chẳng ai liếc mắt vào cái quán bé xíu này, hơi hơi hối hận về quyết định gàn dở (mà mới đây thôi cậu vẫn nghĩ nó là sáng suốt) ngày hôm qua rằng sẽ coi ngó cái quán cafe cho gia đình này 2 tuần, để ba mẹ có thời gian đi du lịch hâm nóng tình cảm sau hai mươi mấy năm chăm lo cho cái thằng lớn đầu là cậu đây.

Continue reading

[TR6][YoonMin] Ban công đầy nắng


6.PNG

Ban công của tầng trên cùng khu chung cư 40 tầng bao giờ cũng được hưởng đầy đủ ánh nắng mặt trời, đó là lý do Jimin luôn có thói quen mỗi chiều để hấp thụ vitamin D, dù Yoongi đã luôn miệng giải thích rằng ánh nắng buổi sớm mai mới chứa cái loại vitamin đó, còn nắng buổi chiều chẳng được tích sự gì ngoài việc nướng chín luôn làn da. Continue reading

[TR 3][YoonMin] Rõ ràng là yêu đúng người


r3

Yoongi ngồi bồn chồn nhìn ra cửa quán, cố nheo mắt tìm một người nào đó có khả năng là người cậu đang đợi. Nhìn dáng vẻ hiếm có của cậu em cùng phòng lúc nào cũng khó tính khó ở, SeokJin bật cười vỗ vai Yoongi:

Vẫn còn 1 tiếng nữa mới tới giờ hẹn. Em bắt anh ngồi vất vưởng ở đây cả tiếng đồng hồ để chờ một cậu nhóc đó hả?” Continue reading

[TR 2] [YoonMin] Lời hứa giữa mịt mù


r2

 

Tiếng còi tàu vang lên báo hiệu giờ chuyển bánh, tôi ngồi trên chiếc ghế dài lạnh buốt cố nheo mắt nhìn ra cửa sổ chờ đợi hành khách nào đó bước lên, nhưng rồi cánh cửa khép lại, con tàu xình xịch rời đi, cuối cùng toa tàu rộng rãi này cũng chỉ có một mình.

Thở dài, nhưng rồi lại tự bật cười, từ bao giờ mà tôi đã sợ cô đơn đến vậy, chẳng lẽ sống trong hạnh phúc quen rồi, giờ một mình lại thấy trống trải và khó chịu. Tấm ảnh đang cầm chặt trong tay gặp ánh mặt trời bỗng lóe sáng lên, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nơi bức ảnh cũ kĩ, khẽ mỉm cười.

Chuyến tàu về lại tuổi xanh, nên vui hay nên buồn. Continue reading

[TR 1] [YoonMin] Dấu chấm hết


r1.PNG

 

“Anh viết truyện về chúng mình đi”

“Anh không muốn”

“Tại sao? Anh là nhà văn mà.”

Yoongi nhìn Jimin đang hờn dỗi ngồi bên cạnh, đôi tay nghịch ngợm vẽ lung tung lên tờ bản thảo tác phẩm mới nhất của anh, lắc đầu cười.

“Anh không có hứng. Và đừng có phá nó nữa, miếng cơm của anh đấy.” Continue reading

(Oneshot) (YoonMin) Tấm gương ảo ảnh


fe.jpg

– Tác giả : Xoài xanh
– Pairing:YoonMin
– Rating : [K+]
– Thể loại: General
– Note: “Ý tưởng về tấm gương ảo ảnh là từ truyện Harry Potter, trong đó. Theo Wiki: Chiếc gương Ảo ảnh (Mirror of Erised) là một chiếc gương huyền bí mà Harry Potter tìm ra trong một hành lang của Hogwarts trong phần một Harry Potter và hòn đá phù thủy. Trên gương có ghi hàng chữ “erised stra ehru oyt ube cafru oyt on wohsi” – đọc ngược lại cho đúng là “I show not your face but your heart’s desire” (“Tôi không soi gương mặt mà soi điều ước muốn trong tim”). Bản thân từ Erised trong nguyên tác cũng là viết ngược lại của từ desire (ước muốn)”….Theo lời giải thích của thầy hiệu trưởng Albus Dumbledore, thì chiếc gương cho ta nhìn thấy chính xác cái điều ước ao tha thiết nhất trong tim, không hơn không kém.”

*****************

Đã là lần thứ ba trong tuần Jimin trốn học để tìm đến bảo tàng, và tiêu tốn tiền vé vào cổng bằng gần hết số tiền tiết kiệm cả năm mà cậu đã dự định để dành để mua chiếc điện thoại mới.

Bảo tàng tấp nập người ra vào, nhưng không ai để ý nhiều đến một cậu bé đang chui len lỏi qua những bức tượng khổng lồ giăng kín đường ngang lối dọc. Giữa những tiếng xôn xao cười đùa, bình phẩm của những du khách, Jimin rướn hết sức với tới bấm vào chiếc nút nhỏ phía sau gáy một bức tượng nhân sư, một cánh cửa nhỏ xuất hiện ngay bên cạnh, Jimin nhẹ nhàng lách người đi vào, cánh cửa ngay lập tức lại được đóng lại, không một kẽ hở. Continue reading